Dạ dày của những người sống ở thời hiện đại như chúng ta đòi hỏi những bữa ăn nhanh gọn. Nhưng trái tim thì thật sự cần một bữa ăn ấm cúng. Sau này, mỗi lần may mắn ăn cơm nhà, có phải bạn thường cảm thấy lồng ngực của mình cũng no nê lạ thường? Ồ, hóa ra thiên đường là đây chứ còn đâu!
Những người trưởng thành thường sống rất thực tế, họ nói rằng thiên đường làm gì có thật. Trong khi đó, chỉ cần bạn để ý một chút thôi, sẽ thấy thiên đường thật sự quanh quẩn ngay bên cạnh chúng ta. Một mâm cơm nhà, với nồi cá kho, chén mắm chua ngọt, chút rau tập tàng… hóa ra lại làm chúng ta hạnh phúc xiết bao.
Trong một bữa cơm nhà, dù là ở thôn quê hay phố thị, ta vẫn có thể thấy tiếng lách cách của thìa muỗng va vào nhau, tiếng bố gọi con gái rót cho cốc rượu ngâm, tiếng mẹ dùng dao xắt thêm quả ớt cho vào chén mắm để thêm chút cay nồng, tiếng chị em giành phần so đũa, xếp chén… Những điều đơn sơ, giản dị ấy, ăn ở hàng ở quán làm sao có được?
Một bữa cơm nhà ấm cúng
Ở mỗi hàng quán, bạn phải thừa nhận một điều là bạn sẽ không có không gian thoải mái của riêng bạn, không có thời gian thoải mái cho riêng bạn. Ăn xong phải vội vã đứng lên thanh toán tiền cho người khác vào bàn ăn tiếp. Tất nhiên, số tiền thanh toán ấy cũng đắt đỏ hơn so với một bữa cơm nhà giản dị. Bạn cũng chẳng thể nghe được những âm thanh mà chỉ ở nhà mới có. Thay vào đó là tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng gọi í ới của những người phục vụ, tiếng dao phay to bản, đùng đùng của người chủ quán đang hối hả chặt thịt, chặt sườn… Mọi thứ quá hối hả và vội vàng!
Nếu ví việc ăn hàng quán bên ngoài như một kiểu văn hóa đường phố sôi động thì những bữa cơm nhà là một chốn bình yên, dịu dàng nhất. Trong mâm cơm nhỏ bé ấy, chúng ta có thể nói chuyện học hành của con, chuyện chúng hẹn hò, chuyện con thích bạn này, bạn kia. Chúng ta có thể nghe chuyện hôm nay bố mới đi cà phê với mấy ông bạn, chuyện mẹ mới mua được một cái váy thật xinh. Cả mấy chuyện giá cả, cũng có thể nói trên bàn ăn. Đó là lời thắc mắc sao cá hôm nay bỗng nhiên mắc hơn ngày thường, bó rau xanh non mới mua là rau sạch, của một bà lão cuối chợ, bán vừa rẻ vừa dễ thương…
Có thể cùng ngồi lại với nhau dùng cơm mỗi ngày là một niềm hạnh phúc
Một trong những yếu tố giúp cho cơm nhà trở thành thiên đường trong trái tim mỗi người là nhờ vào khoảng thời gian đó, chúng ta có thể trao cho nhau những câu chuyện, những chia sẻ của mình. Ta không chỉ cần ăn no, ăn ngon, Ta còn cần sự thấu hiểu. Ta không chỉ cần nạp năng lượng, mà còn cần sự quan tâm. Một món ngon bố gắp cho, một lần mẹ bới cơm cho hóa ra lại có tác dụng thắt chặt tình cảm đến lạ kỳ.
Chúng ta thường hỏi thiên đường thật sự liệu có tồn tại? Thế nhưng mượn ý của nhà thơ Bằng Việt thì chúng ta có cần gì nhiều đâu, chỉ cần một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa… Đằng sau bữa cơm nhà, mọi giông gió qua đi, chỉ còn tình thân ở lại. Một cái tổ ấm bé xinh, có sự ấm cúng, có sự sẻ chia, có không gian, thời gian trọn vẹn dành cho nhau, mọi âm thanh trong bữa tối vang lên như tiếng đàn, mọi gương mặt bừng sáng khi được ăn một bữa ngon… Khung cảnh ấy có dùng nhiều tiền của đến mấy cũng không thể mua được.
Chỉ mong rằng mỗi ngày qua đi, chúng ta có thể về ngồi lại cùng nhau, thưởng thức những bữa cơm nhà. Rồi bạn sẽ thấy, thiên đường không còn là thứ quá xa vời với bất kỳ ai nữa!
Ý kiến của bạn